Nếu Không Hạnh Phúc Có Nên Ly Hôn / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Thanhlongicc.edu.vn

Hôn Nhân Không Hạnh Phúc Có Nên Ly Hôn?

“Hôn nhân không hạnh phúc có nên ly hôn” là tâm sự của 1 bạn đọc gửi đến các chuyên gia tư vấn tâm lý công ty Thám Tử Quốc Tế

Dear các chuyên gia tư vấn. Tôi năm nay 29 tuổi, mới lấy chồng được 18 tháng và có 1 bé gái 6 tháng tuổi. Chuyện tôi kể khá dài. Hi vọng được các thám tử đọc hết và tư vấn.

Tôi và chồng đến với nhau qua sự mai mối của gia đình. Trước khi gặp nhau anh có mấy lần nhắn tin làm quen nhưng thú thực tôi rất ghét mấy thể loại trẻ con nhắn tin làm quen rào trước nên phớt lờ đi ko quan tâm. Bẵng sau mấy tháng, anh chủ động cùng người bác họ (cũng là người mai mối) đến nhà t- theo một cách giả vờ tình cờ. Sau đó chúng tôi cũng nói chuyện và tìm hiểu một thời gian. Tôi là một người khó tính và nguyên tắc. Nhưng cũng là một đứa con không bao giờ làm trái ý bố mẹ. Thấy tôi khó tính nên bố mẹ cằn nhằn rất nhiều, và thấy anh tỏ ra yêu chiều săn đón tôi, hơn nữa trong quá trình tìm hiểu, đôi khi tôi cảm thấy anh khá “hoang dã”, tự do, không muốn bị bó buộc. Tôi cũng ko mấy hứng thú với mối tình này. Tuy nhiên lúc đó gia đình tôi xảy ra chuyện. Bố tôi làm ăn thua lỗ, mẹ tôi về hưu sức khoẻ yếu, nguy cơ phải bán nhà là rất cao. Mẹ tôi ngồi cắt đường cắt nhẽ phân tích cho tôi là do tuổi tác tôi khá lớn, anh lại là người rất nhiệt tình với tôi (tuy có xuất thân gia đình ở quê ko mấy giàu có), lại có ăn có học, chịu khó làm ăn nên khuyên tôi đồng ý.

Bố tôi tuy nhận thấy anh là người hoang dã, nhưng tin vào gia đình anh ở quê chân chất nên cũng nghĩ anh đứng đắn và cũng giục giã. Mệt mỏi vì gia đình gặp chuyện, cộng thêm tâm lý bị kì thị bởi chữ “ế” và cũng một phần do anh săn đón khá nhiều nên tôi đánh cược cuộc đời mình vào anh. Và đây là sai lầm lớn nhất từ trước đến giờ của tôi.

Hôn nhân không hạnh phúc có nên ly hôn.

Khi mới cưới anh cũng rất chiều chuộng tôi, nhưng ở quê, cái tư tưởng và cách sống của họ khiến tôi ko thể hợp. Tuy nhiên tôi chấp nhận hết vì đã lựa chọn rồi thì k quay đầu được. Tôi có bầu sau 2 tháng lấy chồng. Trong thời gian này chồng tôi nhận một công trình ở Quảng Ninh. Thời gian này anh đi suốt, thời gian đầu tôi ốm nghén anh cũng chỉ điện thoại hỏi cho có lệ, thậm chí đến khi dãn được công việc thì anh về thẳng quê rồi mới qua Hà Nội thăm vợ. Lắm khi tôi cảm thấy mình không giống người có chồng tí nào. Cứ vò võ ở nhà, ngoài cơ quan ra chả mấy khi đi đâu, chồng thì một tháng, thậm chí 2 tháng mới về một lần. Có lần anh về, tôi bắt được một tin nhắn anh nhắn cho đám bạn cũ là: vợ đang bầu thì phải đi chứ ở nhà làm gì? Tôi khá buồn nhưng vẫn im lặng k bới móc vì sợ mang tiếng. Khi tôi bầu được 6 tháng là lúc anh xong công trình về Hà Nội. Lần này đọc điện thoại anh, tôi bàng hoàng khi anh nhắn tin hoa lá cành với một phụ nữ hơn anh tận 7 tuổi đã có gia đình và một con gái sắp vào cấp 3. Lúc đó tôi khóc rất nhiều. Anh sợ lắm. Anh dỗ dành và giải thích nhiều để tôi nín khóc và ngay lập tức xoá hết các tin nhắn đi. (Thực ra ko phải xoá mà là đặt ẩn tin nhắn trong zalo- điều mà sau này tôi mới biết). Tôi tạm cho phép mình tin anh một lần. Anh thề sống thề chết nói tôi và con là cuộc sống của anh, là tất cả của anh. Tuy nhiên sau đó thì anh đổi pass và ko cho tôi vào điện thoại của anh nữa. Tôi kể chuyện nhắn tin cho mẹ anh thì mẹ anh bênh anh liên tục, còn nói anh ko bao giờ như vậy.

Giai đoạn gần Tết tôi chuẩn bị sinh con. Công trình ở Quảng Ninh của anh do nhân công bị tai nạn nên cụt vốn, thời gian đó 2 vợ chồng khá khó khăn, anh vẫn cố gắng xoay xở để chuẩn bị cho tôi sinh. Thực sự lúc đó tôi rất thương anh. Tôi làm ngân hàng nên chế độ thai sản rất tốt. Tôi cũng bảo anh ko phải lo việc đẻ của tôi đâu. Cảm tưởng lúc đó vợ chồng cũng rất thương nhau. Tuy nhiên khi ấy- tôi vẫn có cảm giác chồng mình có vấn đề (từ khi tôi bầu 3 tháng chúng tôi đã ko quan hệ nữa do tôi bị viêm phụ khoa thai kỳ). Mỗi lần anh muốn tôi lại tìm cách từ chối. Tôi có hỏi anh có cảm thấy bí bách ko thì anh bảo anh “tự sướng”, vì yêu tôi nên anh vươtj qua hết. Nhưng đúng là linh cảm phụ nữ luôn đúng. Chồng tôi hay nhắn tin với một phụ nữ làm ở điện lực Quảng Ninh (người này hơn chồng tôi 2 tuổi). Tuy nhiên tin nhắn giữa họ đa phần là về bitcoin (cô ta rủ rê chồng tôi chơi bitcoin, lần ấy lỗ 20 triệu). Nhưng lạ kì là nếu họ trong sáng chồng tôi đã ko xoá tin nhắn hoặc mã hoá tin nhắn vs cô ta.

Giai đoạn tôi chuẩn bị sinh con, anh rất hờ hững. Nhưng ngoài miệng lúc nào cũng bảo yêu con. Trước ngày t đi viện anh về quê giỗ ông nội uống đến say mềm người, trong khi đêm trước đó tôi phải vào viện vì lên cơn co tử cung, tuy nhiên bác sỹ vẫn cho về vì nhà gần. Anh thấy tôi được về thì phó mặc tôi cho bố mẹ đẻ để về quê lo ăn giỗ, mặc dù anh chả làm được việc j ngoài việc ăn và nhậu. Khi tôi đẻ, do đẻ mổ nên vẫn phải nằm viện mấy ngày, trong những ngày ấy có hôm anh ko thèm ra viện nhìn tôi và con. Lúc tôi đau đớn tập đi, cố chờ chồng ra để dẫn đi thì anh đến hờ hững ôm điện thoại. Khi tôi khom người tập đi anh còn nhăn nhở cười. Mẹ chồng thấy thế ko nhắc con trai lại còn cười thêm vào. Đến khi tôi và con về nhà cũng là lúc anh bận rộn, vừa làm công trình cùng bố tôi vừa nhận thêm một công trình nữa ở tỉnh Phú Thọ. Anh dường như mặc kệ tôi và con tự xoay sở cộng thêm bà ngoại giúp đỡ. Nhiều khi anh về ko thèm lên xem con và tôi thế nào, hoá ra anh ngồi nhắn tin với một cô gái lạ. Nội dung tin chỉ kiểu thả thính lẫn nhau nhưng đã làm tôi rất khó chịu. Tôi ko nói ra nhưng chỉ đăng vài status zalo nhắc khéo anh. Anh ngay lập tức xoá tin nhắn của anh với con bé đó.

Có Nên Ly Hôn Vì Gia Đình Không Hạnh Phúc!!!?

20/02/2021

” Có nên ly hôn vì gia đình không hạnh phúc?” là tâm sự của 1 khách hàng gửi đến văn phòng tư vấn hôn nhân gia đình dịch vụ thám tử Phúc Tâm qua hòm thư thamtuphuctam@gmail.com

Có nên ly hôn vì gia đình không hạnh phúc?

Lúc chúng tôi mới cưới thì ở căn nhà cấp 4 ông bà nội cho khoảng 20m2 nhưng được tuần cô ấy giận rồi bỏ về nhà mẹ ở rộng hơn nhưng ở chung với vợ chồng em vợ rồi chê nhà đó đủ thứ ở không tốt. Củng từ đó tôi sang ở nhà vợ cho đến bây giờ. Mặc dù kiếp ở rể rất mệt mỏi nhưng tôi cũng phải ráng để cho gia đình được êm ấm. Do lương vợ cao nên tôi chấp nhận làm mọi việc trong nhà từ chăm sóc con đến nấu cơm giặt quần áo con từ nhỏ. Củng vì vậy mà cô ấy luôn xem thường tôi xem đó là trách nhiệm của tôi vì tôi k kiếm được nhiều tiền mỗi tháng tôi làm được 8tr đưa vợ 5tr. Càng ngày cô ấy càng trở nên quá quắc và xem nhẹ vai trò của một người chồng như tôi. Nhưng tiền vợ tôi tháng thì được 20tr đưa cho mẹ vợ hết 10tr tiền điện nước ăn cử tối và xem như trông giữ cháu (đứa lớn đi học) còn lại chí phí ăn sáng ăn trưa vợ chồng tôi tự mua đồ nấu và các chi phí khác điều tự bỏ tiền ra mua hầu như tháng nào hai vợ chồng củng không dư nên hay xảy ra cải nhau. Còn thằng em trai có thằng con nhỏ mẹ vợ tôi củng giữ nhưng mỗi tháng không cần đưa đồng nào ăn ngày ba bữa (mẹ vợ có tiền thuê nhà mỗi tháng 4trieu) và vợ chồng không phải làm việc gì, Vợ chồng anh vợ thì ở riêng nghe nói tháng củng phụ cho mẹ vợ hai triệu nhưng cuối tuần nào cả nhà củng sang ăn rồi về thậm chí không dọn dẹp vợ tôi phải dọn. Tháng nào hai vợ chồng củng cải nhau rồi vợ quay sang chì chiết tôi lôi chuyện xưa củ ra nói rồi không nói chuyện với nhau chuyện vợ chồng vì thế củng ít dần. Mỗi lần như vậy tôi thấy mình lạc lỏng giống như làm dâu vậy chỉ biết vui với con chảng biết tâm sự cùng ai đi làm nhiều lúc buồn không muốn về nhà.

Từ ngày tôi lấy vợ tôi không lo được gì cho ba mẹ được gì đôi khi còn xin thêm tôi thấy mình bất hiếu. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này quá ngột ngạt và mệt mỏi cho tôi và ba mẹ.

Ba mẹ tôi thấy vậy nên muốn tôi ra ngoài thuê mỗi tháng phụ cho 3tr và phụ giữ cháu nhưng vợ tôi không chịu nói có nhà rộng không ở ra ngoài cho tốn tiền, rồi mẹ tôi cho khoảng 600tr ( nếu bán được đất thì sẽ cho thêm khoảng 1ty) để mua nhà góp nhưng vợ tôi không muốn vì không muốn mắc nợ khi nào có nhà sẳn mới ra riêng, củng vì chuyện đó mà vợ tôi nói nặng gia đình tôi này nọ khinh rẻ và không muốn về nhà nội nữa (mà có về thì mẹ tôi và chị tôi làm mọi thứ vợ tôi không làm gì hết) nhà tôi củng không ai dám nói gì nữa. chỉ có tôi và con thỉnh thoảng về thăm nội.

Chúng tôi đã một lần gởi đơn xin ly hôn lên tòa, tôi chuyển ra ngoài sống một tháng nhưng suy nghĩ lại lúc đó con trai tôi quá nhỏ mà khi ly dị thì nhà vợ và vợ tôi ngăn không cho tôi gặp con.

Nên ông bà nội qua xin lỗi và tôi trở về làm dâu cho đến bây giờ củng từ đó vợ tôi càng xem thường tôi ngày nào củng kiếm chuyện vô cớ moi móc chuyện củ bắt tôi phải làm cho người củ phải khóc bằng cách tôi phải cho vợ sung sướng có nhà có xe nhưng không cho tôi làm gì hết đi làm về đúng giờ về trể hay đi đâu củng nghi ngờ.

Tôi thật sự rất mệt mỏi nhưng mỗi lần muốn ly dị lại nghĩ đên hai đứa nhỏ mà khóc “vì hai đứa do tôi chăm sóc từ nhỏ nên cái gì củng ba tối ngủ củng ba nên tôi cứ cố chịu đựng.

Mẹ tôi có hứa cho tôi đất hiện tại nếu bán thì củng được khoảng 2 tỷ nhưng mẹ tôi chưa muốn bán và chỉ muốn bán một phần vì chưa được giá một phần vì vợ tôi nên không muốn bán hết.

Nhiều lúc tôi muốn ép mẹ tôi bán hết để mua nhà ở nhưng thấy bất hiếu quá nên thôi.

Bây giờ tôi phải làm sao, mong chuyên gia tâm lý cho tôi lời khuyên.

Đầu tiên bạn hãy ngồi lại và tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình rằng có còn yêu vợ mình hay không và ngược lại cô ấy có còn yêu bạn không? Đây là điều tất yếu quan trọng để bạn quyết định tháo gỡ các nút thắt. Tiếp theo hãy thử suy nghĩ liệu có cách nào để tìm ra mâu thuẫn giữa suy nghĩ của hai bạn, cách tốt nhất để làm điều này là hai bạn nên có một buổi nói chuyện với nhau thật nghiêm túc để tìm ra hướng giải quyết.

Nếu sau khi hai người đã cùng ngồi lại và nói chuyện với nhau, những cuộc hôn nhân của bạn vẫn không hề tiến triển tích cực, hãy suy nghĩ đến giải pháp ly hôn. Ly hôn không có nghĩa là bạn bỏ rơi con cái, hay bạn sẽ không được gặp chúng. Pháp luật sẽ giúp bạn, dù ly hôn và bạn không được hưởng quyền nuôi con nhưng chắc chắn bạn sẽ được thăm nuôi con. Hãy thử nghĩ mà xem, bạn cố gắng duy trì cuộc hôn nhân không có hạnh phúc này, hằng ngày hai bạn chỉ cãi nhau, giằng co ai đúng ai sai vậy liệu hai bạn có còn thời gian quan tâm chăm sóc các con. Dù có gia đình nội, ngoại trông hộ nhưng đây là các con bạn chứ không phải con của ông bà, liệu họ có thể chăm sóc các con bạn suốt đời để các bạn cãi nhau. Hơn hết, các con bạn đang ở độ tuổi hình thành nhận thức, liệu chúng có cảm thấy hạnh phúc khi suốt ngày chứng kiến các bạn gây gổ với nhau. Thay vì như vậy, tại sao không chọn cách chia tay trong êm đẹp, hai người sẽ thay nhau nuôi nấng con cái, điều đó sẽ tốt hơn nhiều khi bắt chúng chứng kiến các bạn cãi nhau hằng ngày.

Có Nên Ly Hôn Khi Cuộc Sống Gia Đình Không Hạnh Phúc

Tôi năm nay 29 tuổi, con gái một tuổi rưỡi. Tôi lấy chồng được 3 năm. Tôi và anh ấy là bạn phổ thông nhưng năm cuối đại học mới quen và yêu nhau. Yêu 2 năm thì cưới. Thực tình hồi đó tôi suy nghĩ rất đơn giản, cũng chưa va chạm cuộc sống nên tôi đã lựa chọn anh rất vô tư, bình thường bởi lúc đó anh như mọi người bình thường và luôn bên cạnh che chở tôi.

Từ lúc lấy nhau đến bây giờ, mức độ mâu thuẩn ngày càng trầm trọng. Lúc đầu thì tôi còn cãi nhau được nhưng càng về sau vì những lời nói của anh quá vô lý, câu nào cũng vô lý mà anh nói rất to, nạt vào mặt tôi nên tôi không buồn nói lại nữa. Rồi đôi ba hôm sau mọi việc lắng dịu tôi lại làm lành trước bởi thế càng ngày anh càng vô lý.

Có nên ly hôn khi gia đình không hạnh phúc

Có lần anh đi gặp anh em bên ngoại, mỗi người nói một câu, thế là anh về cũng đập phá, đòi đánh và ly hôn tôi. Lần đó tôi cảm thấy bất lực nên đã cho gia đình bên tôi biết. Ba tôi và 8 anh chị em cả chị ruột lẫn anh rễ nói mà anh đều cự cãi hết, ai cũng lắc đầu vì thói ngang như cua của anh.

Tôi và anh cùng mở công ty nhỏ, anh đứng giám đốc còn tôi làm kế toán. Tôi lo lắng công việc là nhiều, anh chỉ chạy vòng ngoài. Tôi giải quyết tất cả công việc, anh không giúp đỡ được lại càng hay chửi mắng làm tôi áp lực thêm. Có khi đầu mùa việc, tối nào tôi cũng uống 1 viên thuốc giảm đau đầu. Anh hay đi gặp khách hàng không phải để giải quyết công việc mà là để thu phí, khánh hàng phản ánh điều gì là về nạt vào mặt tôi bảo làm không xong. Có hôm anh hét vào mặt tôi :”mày nhục cái mặt mày chưa?” rồi ném đồ đạt trong nhà, ném gối vào mặt tôi. Tôi cảm thấy bất an.

Tôi ở nhà nhưng làm việc và cả chăm con nữa. Công ty mở tại nhà. Nhưng lúc nào anh cũng nghĩ tôi ở nhà chơi còn anh đi ra đường làm việc. Đối với anh tôi chưa bao giờ làm vậy là đủ cả.

Cuộc sống hàng ngày tôi phải chăm con rồi từ cái quần cái áo trong nhà, bếp núc đều là tay tôi cả. Anh đi làm về cùng lắm là tắm cho con gái rồi lên máy tính chơi suốt, tôi gọi ăn cơm thì ăn xong lại chơi game online. Thường thì anh chơi đến 1,2 giờ sáng. Tôi ngủ trước cùng con rồi đêm nào cũng dậy pha sữa và thay quần cho con đến 6,7 lần. Sáng nay tôi mệt một phần và cũng vì muốn anh dần chia sẻ bớt việc nhà. Lần cuối cùng khoảng 6h sáng, con khóc, tôi nói anh dậy pha sữa cho con. Một lúc sau mới dậy thì không có nước nóng nên anh đã chửi to tiếng và đập phá. Nói tôi những việc của người mẹ cũng lo không xong, có cho con uống sữa cũng không xong. Tôi bực quá nói “tôi hỏi anh…” chưa kịp nói hết anh đã chỉ thẳng tay vào mặt tôi và nói ” mày không có quyền hỏi tao”, “mày có biết ngày hôm qua tao đi đâu không” (ý anh là anh đi làm nhiều). Tôi tức quá nói “ly dị đi, tôi không còn gì để giữ anh cả” anh nói:” tao không phục vụ được mày mày ly dị à? viết đơn đi tao ký”…

Mỗi lần như vậy anh nói lớn con gái sợ và khóc rất tội nghiệp nên tôi không nói gì nữa và trong lòng nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi suy nghĩ nếu ly hôn thì công việc chia đôi quá dở dang, một mình tôi chăm con cũng có một số khó khăn nhất định rồi tôi lại nán lại. Nhưng hôm nay tôi lại rất cương quyết vì những lý do:

Thứ nhất, tôi không cảm nhận được tình yêu từ anh và tình cảm của tôi cũng dần chết.

Thứ hai, trước giờ muốn ly hôn nhưng ngần ngại vì chuyện khó khăn sau ly hôn chứ không phải còn yêu

Thứ ba, tình trạng càng ngày càng nặng, sẽ đến một lúc không xa có lẽ anh sẽ đánh tôi.

Tôi không muốn hầu hạ anh từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống mà anh lại xem đó là nghĩa vụ của tôi.

Ly hôn, tôi sợ ba mẹ buồn, ba mẹ ở quên rất coi trọng danh giá gia đình, tôi sợ có những đêm nằm suy nghĩ lại mà buồn vì một mình không biết sẽ ra sao nhưng thật sự tôi không thể anh ngày càng lấn át như vậy được.

Tìm Được Hạnh Phúc Sau Khi Ly Hôn Người Chồng Vũ Phu

Anh chị cưới nhau năm 2006 sau hơn 1 năm yêu nhau. Khi đó chị 21 tuổi, anh 29 tuổi, rất tam hợp.

Hôn nhân của những ngày gian khó thì rất hạnh phúc, hai vợ chồng lúc nào cũng tình cảm. Nhưng thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài đúng 3 năm, đến năm 2009 chị bắt đầu bị chồng bạo hành. Lúc đó chị đang bầu bé trai thứ hai được 7 tháng. Chị sống cùng gia đình nhà chồng gồm mẹ, chị và em chồng.

Chị còn nhớ cái ngày hôm ấy, lần đầu tiên bị chồng bạo hành. Anh đi làm rồi tụ tập bạn bè nhậu nhẹt bên ngoài, khoảng 12h30 đêm, chị gọi điện giục chồng về nhưng mãi anh không về. Đến khi anh về gọi cửa, một phần do bụng bầu to mệt, một phần dỗi chồng, nhưng quan trọng là chị nghĩ sẽ có người nhà ra mở cổng cho chồng nên không dậy. Sau một lúc gọi cửa không được, anh điên tiết đạp cổng xông vào, một tay lôi tóc một tay đấm vào mặt vào đầu vợ, miệng liên tục chửi rủa: “Đây là nhà tôi, cô tưởng cô là ai mà dám nhốt tôi ở ngoài hả, cút ra khỏi nhà tôi ngay…”.

Chị đang bầu 7 tháng nên bụng đã rất to. Mặc cho chị đau đớn khóc lóc, người nhà can ngăn, con gái đầu của chị mới hơn 2 tuổi sợ hãi khóc thét nhưng anh vẫn nhất quyết tống chị ra ngoài. Cuối cùng, chị phải sang nhà hàng xóm tá túc tạm qua đêm. Cả đêm chị không ngủ được vì đau và tủi thân. Đêm đó chị bị động thai đau bụng âm ỉ. 5h sáng, chị mượn xe máy nhà hàng xóm một mình đi thẳng đến bệnh viện.

Bác sĩ tiêm thuốc dưỡng thai cho chị, các y tá thì lấy chăn và quần áo cho chị thay. Lúc đó trong người chị không có một đồng nào. Bệnh viện yêu cầu phải gọi cho người nhà lên bảo lãnh viện phí. Chị gọi chị gái mình lên giúp. Chị ở viện 2 ngày dù rất nhớ con gái nhưng không dám về và không cho chồng biết mình đang ở đâu. Cuối cùng, anh cũng biết chị nằm viện và lập tức chạy đến.

Anh đến bên chị, mắt rướm nước, anh nắm tay chị, quỳ xuống khóc và xin lỗi. Nhìn anh khóc và nghe anh nói, chị lại cảm động, lại trở về, lại hi vọng…

Hôm sau, anh lên nhà mẹ vợ, lúc ấy bà ngoại đang bế cháu, anh chỉ nói một câu “nào ra bố bế con trai của bố nào”. Ẵm được thằng bé trên tay, bỗng anh ôm nó tháo chạy thục mạng. Chạy hơn 1km thì bắt được xe ôm rồi lên xe về nhà. Vợ thấy con không che đậy gì khi mới 3 tháng mà bị bố bế chạy ngoài đường đầy nắng gió nên xót ruột, cứ thế đuổi theo chồng về nhà. Khi về nhà, chỉ sợ vợ bỏ đi, anh khóa hết các cửa nhốt vợ con ở trong nhà, cầm hết chìa khóa đi làm khiến chị không thể đi đâu được. Chị lại tiếp tục cuộc sống bất hạnh bên cạnh ông chồng bạo lực.

Có lần, anh chị đi du lịch Quảng Ninh cùng những người bạn. Đi xe đường dài cũng chán nên mọi người có tý văn nghệ cho xôm. Chị cũng góp vui bằng việc cầm mic và hát trên xe. Anh quay sang lườm chị một cái, chị hồn nhiên bảo đi chơi anh cho em hát 1 tý cũng được chứ sao. Anh không nói gì, chị tưởng chồng đồng ý nên cầm mic hát tiếp. Ai ngờ, đùng cái, anh đứng dậy vả đánh bốp vào mặt chị khiến máu tóe ra. Trước mặt tất cả mọi người. Chị bảo, lúc đấy chỉ muốn lao đầu xuống xe ô tô tự tử chết đi cho bớt nhục.

Gần Tết năm 2010, khi con trai được hơn 1 tuổi, hai vợ chồng bàn nhau đi mua đất. Nhà không đủ tiền nên vợ phải vay bên vợ, chồng phải vay bên chồng để chung tiền. Chị cứ chắc mẩm là khi mua đất sẽ đứng tên hai vợ chồng. Không ngờ khi làm thủ tục, anh một mình đứng tên. Khi chị phát hiện ra thì vợ chồng cãi nhau. Thế là chị lại bị chồng ra đòn khiến thân thể bê bết máu.

Không chịu nổi nữa, chị chạy thẳng ra đồn công an để tố cáo hành vi bạo lực của chồng. Sau khi công an đến làm việc nhắc nhở, răn đe, chị cứ ngỡ chồng sẽ thay đổi. Nhưng sau lần đó, anh suốt ngày dọa giết vợ. Chị rất lo sợ nhưng không biết nhờ ai vì không ra ngoài được. Chồng chị giao cho mẹ anh chìa khóa nhà và khóa cổng, bảo không được cho mẹ con chị đi đâu.

Có lần, chị lên google gõ chữ “làm sao để thoát thân khi bị chồng bạo hành” thì tìm được địa chỉ của Nhà bình yên (NBY). Chị được hướng dẫn đi đến Nhà tạm lánh để được giúp đỡ và tư vấn. Tuy nhiên, tiền không có một đồng vì tất cả tiền chồng chị cất và khóa hết vào tủ, cầm chìa khóa đi, nhà thì không ra được.

Thế là chị phải nói khó với mẹ chồng, bảo mẹ cho chúng con đi tạm lánh chứ không ngày nào anh ấy cũng dọa giết, sợ có lúc anh ấy không làm chủ được bản thân thì ba mẹ con không biết sẽ ra sao. Mẹ chồng chị mủi lòng mở cửa cho ba mẹ con đi. Không có tiền taxi, chị phải ôm con heo đất của đứa con gái để lấy tiền đi đường. Con heo đất tích cóp suốt 2 năm được gần 900 ngàn, trả tiền taxi mất 390 ngàn.

Sau lần đó, anh lại xin lỗi, lại hứa, chị lại mủi lòng về ở chung nhưng bắt đầu tách ra làm kinh tế riêng.

Đến năm 2012, con gái bị viêm da cơ địa, nứt toác cả chân, chữa mãi không khỏi nên chị đặt lịch với một bác sĩ giỏi để khám chữa cho con. Trước khi đi chị bảo chồng đưa tiền vì trong túi chị chỉ còn 500 ngàn, không đủ. Anh không đưa mà bảo “cô làm ăn riêng rồi thì bỏ tiền ra mà đi khám cho con, tiền tôi còn phải làm việc lớn”. Chị bảo vừa nhập hàng hôm qua hết tiền rồi nhưng anh nhất quyết không đưa thêm.

Chị quay sang nhờ mẹ chồng can thiệp thì quá bất ngờ khi bị bà nội của các con mình buông một câu “Con tôi nói đúng đấy. Chị không ở được thì bước ra khỏi nhà tôi”. Uất quá, chị ôm các con và mang quần áo ra cửa hàng của mình ở và từ đó chị không về nữa. Chị đơn phương ly hôn sau đó.

Hiện chị là một doanh nhân thành đạt và chuẩn bị tiến bước nữa với một người đàn ông cùng cảnh ngộ. Chị thương con anh như con mình, anh cũng thương con chị và đặc biệt là cả hai chia sẻ được với nhau mọi thứ. Chị bảo, hạnh phúc hay đau khổ là sự lựa chọn và quyết định của mỗi người. Suốt nhiều năm nay, cuộc sống của chị bình an, tự do và rất nhiều niềm vui sau khi thoát khỏi người chồng vũ phu, ưa bạo lực.

QUẾ SƠN