Ý Nghĩa Truyện Peter Pan / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Thanhlongicc.edu.vn

Peter Pan, James Matthew Barrie – Mỗi Chúng Ta Đều Cần Có Mẹ

“Thuyền trưởng, hay bọn mình bắt cóc mẹ của bọn trẻ con để đem về làm mẹ của chúng mình?”

“Tuyệt vời! Hook kêu lên.”

Có lẽ đây là chi tiết dễ thương, hài hước mà xúc động nhất trong truyện Peter Pan dành cho một kẻ tự nhận mình có tính cách “quái dị” và nhiều lúc cũng cần mẹ kinh lên được như tôi đây. Đọc xong cuốn truyện, tôi chẳng quá bận tâm đến cuộc phiêu lưu kỳ ảo của “cậu bé không bao giờ lớn lên” Peter ấy, tôi cũng không lấy làm ấn tượng lắm với chuyện đám cướp biển lừa được lũ trẻ lạc và rồi chúng lại bị bọn trẻ ranh bịp bợm trở lại, vì một bức tranh lớn khác đã hiện lên choáng ngợp tâm trí tôi, đó là: Ở đây toàn một lũ không có mẹ, và chúng đang đánh nhau!

Mẹ, theo định nghĩa ban đầu của tôi, là bất kỳ ai, bất kỳ điều gì mang lại cho chúng ta cảm giác được chăm sóc, thương yêu và dưỡng nuôi, mẹ cho chúng ta cảm giác như đang ở nhà – thoải mái, yên bình và an toàn tuyệt đối. Nếu những gì tôi nghĩ là đúng thì quả nhiên, tất cả nhân vật trong truyện đều là những kẻ thiếu thốn tình yêu thương trầm trọng!

Nhìn kỹ lại mới thấy, Peter đã cướp Wendy từ chính tay mẹ của cô bé để mang về làm mẹ mình (Dù rằng Wendy tình nguyện ra đi nhưng quyết định của nàng ta đã bị Peter thao túng), rồi những tên cướp biển lang thang tội nghiệp lại cướp Wendy từ tay Peter để mang về làm mẹ mình (lần này không phải thao túng, vụ cướp vẫn thành công nhờ mưu hèn kế bẩn!). Các bạn có thấy không, người ta thiếu thốn tình cảm đến mức trở nên đê tiện và phải giở món cướp giật thủ đoạn, ngay đến cả người mẹ đáng kính họ cũng đem ra tranh giành nhau. Ôi chao, đáng thương thay cho những đứa con khốn khổ! À mà không! Phải là đáng thương thay cho người mẹ mới đúng! Chao ôi!

Tôi dám cá rằng già nửa số người trên hành tình này dù có mẹ đi chăng nữa nhưng vẫn luôn sống trong sự thiếu thốn tình cảm, cần người sẻ chia và chăm sóc! Tôi không có ý đổ lỗi cho những bà mẹ không biết quan tâm con cái mình (nếu như thế thật thì cũng đáng bị đổ lỗi lắm), điều tôi muốn nói ở đây là:

“Bên trong mỗi chúng ta luôn có một đứa trẻ, chúng cần được yêu thương và dưỡng nuôi.”

Các bạn có nhận ra những lúc mình cáu kỉnh, giận dỗi khi không được làm điều mình thích, những lúc mình tham lam quá mức, đòi hỏi quá mức sự chiều chuộng, quan tâm từ người khác, những lúc mình cần được khen ngợi khi làm tốt điều gì đó rồi nhanh chóng cảm thấy tủi thân ghê gớm khi chẳng ai ngó ngàng gì đến mình cả? Đó chính là phản ứng của đứa trẻ bên trong bạn đó. Nó luôn kiếm tìm sự chú ý, sự yêu thương, sự chấp nhận từ người khác, nó huênh hoang, tự mãn, thích thể hiện, thích phiêu lưu, tự do, sáng tạo, lãnh đạo và đặc biệt, nó rất dễ bị tổn thương. Có nhiều những vết thương lòng sâu sắc và chất chồng đến mức người ta luôn khao khát tìm được một mái ấm, một người yêu, người tri kỷ, để lắng nghe, để vỗ về, để dỗ dành mỗi khi họ khóc.

Nói tới đây tôi lại nhớ đến mấy câu hát trong bài Try của Pink: “Why do we fall in love so easy? Even when it’s not right.” Vì sao ư? Vì chúng ta khổ quá rồi, có ai ngỏ lời yêu (hay chỉ mới bật đèn xanh thôi) là chúng ta đã xiêu vẹo ngay lập tức! Nhưng bi kịch thật sự đó là hai kẻ đều thiếu thốn tình cảm lại cùng lúc đòi hỏi tình yêu từ kẻ kia, và họ vẫn có cảm giác rằng mình đang cho đi tình yêu khi ở trong mối quan hệ quá đỗi nghèo nàn đó.

Nghe thật muốn phì cười vì nó chẳng khác gì hai kẻ đang cùng chết khát giữa sa mạc khô cằn, mừng rỡ gặp nhau và cùng mong kẻ khốn cùng kia tưới cho mình một ít nước. Vâng, họ sẽ được tưới nước mát thôi, nước mát trong ảo ảnh! Và rồi khi cơn khát càng ngày càng dâng cao, còn ảo ảnh thì càng lúc càng mờ nhạt, đó là lúc họ nhận ra lưỡi hái của thần chết đã kề sát cái cổ họng héo quắt của họ. Thiếu thốn lại càng thiếu thốn, cộng thêm niềm tin vào tình yêu bị sụp đổ, thêm một chút căm phẫn đớn đau, kẻ đó sẽ chết nhanh hơn bao giờ hết!

Nếu tôi được làm mẹ của lũ trẻ lang thang rồi được cướp về để làm mẹ của những tên cướp biển cũng lang thang nốt ấy, thì có lẽ tôi sẽ không làm những công việc như “bà mẹ trẻ Wendy” vẫn làm trong truyện, đó là: Hàng ngày kể chuyện Lọ Lem cho những đứa con, nhắc chúng đi ngủ rồi dém chăn cho từng đứa vào buổi tối, và khâu khâu vá vá đủ các thứ từ tất rách cho đến đầu gối quần bị thủng. Tôi, chính tôi sẽ làm một cuộc cách mạng trong sự nghiệp làm mẹ này, bằng cách dạy cho tất cả những đứa con bé bỏng cách yêu thương chính bản thân mình, cách tự đối mặt với nỗi cô đơn và những nỗi đau để biết cách an ủi, chữa lành cho chính mình.

Tóm lại tôi sẽ dạy chúng cách tự làm mẹ của chính chúng nó! Để không đứa nào phải tranh cướp tôi hay bất kỳ bà mẹ nào khác nữa, chẳng có đứa nào phải giết nhau bằng được chỉ vì nhìn thấy vẻ hợm hĩnh đáng ghét của đứa kia nữa! Chúng nó sẽ tự biết yêu thương bản thân và biết yêu thương nhau, dù cướp biển và lũ trẻ lạc đã từng là kẻ thù không đội trời chung. Sau đó ắt hẳn câu chuyện sẽ có những khung cảnh thật ngọt ngào, ấm cúng:

Đùa chút thôi! Vậy là một người mẹ không chỉ đơn giản đẻ ra những đứa con, mà một người mẹ thật sự cần đẻ ra những người mẹ – những người kiên nhẫn, biết lắng nghe, trí tuệ sắc sảo cùng trái tim đầy nhân từ. Thế giới này cần nhiều mẹ hơn bao giờ hết, vì các bạn cứ nhìn mà xem, ngay đến mẹ Trái Đất to lớn như thế, bao dung như thế cũng chẳng đủ cho những đứa con tham lam và ngu dốt, suốt ngày chỉ thải ra ngùn ngụt những khói và tòng tọc những nước đen ngòm cho người mẹ khốn khổ xử lý, rồi khi rảnh rỗi, chan chán, cũng như lúc hóa điên lên vì lòng tham, chúng lại quay ra đâm chém anh em đồng loại và ăn thịt các anh em khác loại.

Các bạn ạ, Peter và tất cả các nhân vật khác trong truyện đều cần mẹ, chỉ trừ mẹ của Wendy, vì không ai đề cập đến rằng bà Darling có cần một người mẹ không, khi bà ấy còn đang mải mê làm một người mẹ. Nếu như ai cũng cần mẹ theo đúng nghĩa là một dòng nước mát lành, là đại dương xanh bao la và là Mặt Trăng êm dịu thì sẽ còn ai hỏi đến mẹ nữa không khi đã có bà rồi? Liệu còn bà mẹ nào khác nữa ở ngoài kia nữa không, người mà chẳng bao giờ xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mắt ta nhưng luôn ở trong tâm hồn ta, một nơi thật gần gũi mà đôi lúc ta lại cảm thấy xa lơ xa lắc.

Ý tôi muốn nói là Người mẹ tinh thần của mỗi người. Có thể đó là Phật, là Chúa, là mẹ Quán Âm hay mẹ Mary, đối với những tín đồ sùng bái tâm linh, tôn giáo; hay có thể đó chỉ là một giọng nói khẽ khàng trong tâm khảm chúng ta, gợi lên một hình bóng thân thuộc luôn yêu thương và giúp ta bình an trước mọi giông tố cuộc đời, người mà xuất hiện trong từng lời nguyện cầu của chúng ta và ru ta đi vào giấc ngủ thanh bình, để rồi sáng hôm sau thức giấc, mọi nguyện ước đã đều được thành tựu theo cách ngọt ngào nhất.

Một đứa trẻ thiếu đi người mẹ Trái Đất sẽ vướng phải không ít khó khăn trong cuộc đời, chúng sẽ gặp ít nhiều vấn đề nào đó về sức khỏe, tâm lý hoặc sinh lý. Nhưng một đứa trẻ hoàn toàn quên mất người mẹ tinh thần của mình, chúng sẽ không bao giờ tìm về được NGÔI NHÀ thật sự của chúng. Trong lòng đứa trẻ đó sẽ luôn phảng phất cảm giác lang thang, lạc lối dù nhà cửa đề huề, gia đình đầy đủ, thường xuyên ám ảnh cảm giác bất an dù cả đời đã sống lương thiện, và đôi lúc nghĩ mình bị hoang tưởng khi trỗi lên cảm giác mất đi nguồn cội dù ngày nào cũng ba lần vái lạy bàn thờ tổ tiên.

Tôi dám khẳng định rằng, ngoài một người mẹ bằng xương bằng thịt (có thể dưới hình hài một người mẹ, người yêu, người bạn, người thầy, người tri kỷ, v.v…), chúng ta còn rất cần một người Mẹ tinh thần, một người hướng dẫn cho tâm hồn. Các bạn có bao giờ tự hỏi rằng: Điều gì đã thôi thúc Peter đi tìm một người mẹ? Ai đã nhắc cho cậu bé ý tưởng đó nếu như không phải là người mẹ tinh thần của cậu? Và ai là người “xúi bẩy” Hook đi cướp “mẹ Wendy” về cho riêng mình? Những bà mẹ sẽ mãi là những bà mẹ, luôn thấu hiểu đứa con bé bỏng tội nghiệp của mình và giúp nó đi tới để đạt được điều mà nó cần, điều tốt nhất cho nó. Chẳng phải Peter và Hook đều cần Mẹ đó sao?

Nhắc đến Mẹ không thể không nhắc đến cha, vì bản chất cuốn truyện này đã sặc mùi nhị nguyên. Ấy thế mà tôi lại chẳng thấy hình ảnh người cha ở đâu cả, cho dù Peter có giả vờ làm cha đi chăng nữa, cậu ta chẳng hiểu cái cóc khô gì cả! Quên cha đi, tôi chỉ đang thấy hàng núi phân cực và những sự chia rẽ trải đều khắp truyện.

Điển hình dễ nhìn thấy nhất là cuộc chiến giữa Peter và Hook, giữa những đứa trẻ và những tên cướp biển, giữa sự ngây thơ trong sáng và sự xảo trá đen tối. Nhưng ôi chao, bản thân sự phân cực này đã đầy đau đớn hơn rất nhiều lần cuộc chiến tranh mà hai phe gây nên với nhau rồi. Bi kịch nhất là khi cả nhân loại đều đứng về phe Peter cùng đồng bọn và hả hê, mãn nguyện khi nhìn thấy Hook cùng những người đồng nghiệp bị giết chết không còn một mống nào, dù là bị kiếm đâm hay rơi vào mồm cá sấu.

Những người Mẹ hẳn phải xót xa lắm khi nhìn những đứa con chém giết nhau như vậy. Tôi không muốn đứng về phía “tốt đẹp” để mà phải nhìn cái “xấu xa” bị đâm chém. Tôi không muốn thấy ai bị tàn sát cả vì mọi biểu hiện của sự sống đều đáng được trân trọng, dù là trong ý niệm của cả thế giới, những thứ gọi là “xấu xa” đó là những điều đáng bị nguyền rủa. Tôi thấy điều duy nhất đáng bị nguyền rủa chính là bản thân những lời nguyền đó (Mà cũng chẳng cần, chính sự nguyền rủa đã tự mang năng lượng của sự nguyền rủa rồi, nó đã tự uống thuốc độc trước khi bỏ chính mình vào bát nước của kẻ khác rồi). Câu truyện trở nên quá tàn nhẫn khi được nhúng vào một sự chia rẽ và phân cực tột độ.

Tình Mẹ, nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với tình yêu trẻ ranh này. Bây giờ bọn học sinh cấp một cũng yêu nhau được như vậy! Nó chẳng có gì là vĩ đại trong tình yêu đó cả, tôi chỉ nhìn thấy biểu hiện của một dạng tâm sinh lý bất ổn do sử dụng quá nhiều sản phẩm biến đổi gen, hay một cái gì đó bất thường tương tự.

Peter trong sáng như một đứa bé mới chào đời. Chẳng có đứa trẻ mới chào đời nào lại mặt đỏ tưng bừng khi được một kẻ khác giới hôn cả, vì nó còn chẳng thèm quan tâm xem giới tính của chính mình là cái cóc khô gì. Thứ duy nhất nó quan tâm trên đời đó là mẹ, là mẹ chứ không phải “gấu chó” và mấy vụ hôn hít ngu xuẩn.

Nếu như câu chuyện thành công trong việc nhắc khéo người đọc về tầm quan trọng kinh khủng của những người mẹ thì nó còn chứa cả một bể đầy những hình ảnh ẩn dụ, mà nếu viết chúng ra và giải nghĩa tất cả thì ta có thể xuất bản một cuốn sách dày cộp dài khoảng 600 trang với tựa đề Peter Pan và ngôn ngữ biểu tượng. Cuốn sách sẽ lần lượt diễn ra như sau: Chương 1. Peter – Đứa trẻ bên trong mỗi người. Chương 2. Wonderland – Những chiều kích khác trong vũ trụ. Chương 3. Tinker Bell – Mọi thứ không như vẻ bề ngoài, đôi lúc trái ngược một cách quái đản,… Và cứ như thế cho đến chương 60. Cái hôn – Tình yêu hoặc là cái cúc treo ở sợi dây chuyền trên cổ.

Phải nói là truyện có quá nhiều ngôn ngữ biểu tượng mang nội dung sâu sắc, nếu nó chỉ được viết để cho bọn con nít đọc chơi thì thật quá hoài công, để cho chúng nó xem “sản phẩm lỗi” của Disney là được lắm rồi, vì cuốn sách này thừa sức làm thầy cho hàng triệu người lớn trên quả đất này!

“Peter Pan” được viết nên bằng một văn phong đậm chất hài hước, phản ánh một nội tâm phong phú và trí tưởng tượng không biên giới của tác giả. Hài hước đủ các cấp độ từ mỉa mai, châm biếm cho đến quái đản, hại não. Tôi có cảm giác tác phẩm là sự kết tinh toàn bộ chất hài từ những cuốn truyện thiếu nhi đặc sắc nhất như: “Nhóc Niclolas” “Pippi tất dài” và “Lão Kẹo Gôm”. Nếu không học được chút gì về cách làm Mẹ hay về những bài học khác trong nội dung của cuốn sách, người lớn có thể học được cách pha trò hay rèn luyện cái óc khôi hài của mình đến trình độ làm đứa con bật dậy ngồi cười rơi cả răng ngay sau khi vừa ru nó vào giấc ngủ.

Chẳng phải trong cuộc đời, hài hước là điều mà chúng ta cần chỉ ngay sau mẹ thôi đó sao! Vì một khi mẹ không thể làm chúng ta an bình và đi qua khó khăn được (thật ra là chúng ta quá ngu dốt khi không hiểu được lời mẹ) thì chúng ta cần tìm thấy chút hài hước trong mọi tình huống ngặt nghèo của cuộc sống. Ví như khi nghe tên sếp quát tháo điên cuồng vào mặt, ta lại nhớ đến tiếng loa phát thanh của thôn những lúc bị chập điện, rồi ta lại khẽ mỉm cười trong lòng và dâng trào cảm giác an bình khi nhớ về quê hương yêu dấu. Thế đó, hoặc là mẹ, hoặc là khiếu hài hước sẽ cứu rỗi cuộc đời bạn. Sẽ thật may mắn nếu như bạn có một bà mẹ hài hước, cả thế giới sẽ muốn làm anh em của bạn!

Tóm lại, “Peter Pan” là một tác phẩm đáng để các bạn nghiền ngẫm cũng như tận hưởng. Nếu chủ đích của tác giả viết cuốn truyện này là để cho người ta thấy rõ được bức tranh về nhị nguyên, về sự chia rẽ và tranh đấu, về mẹ, thì tôi sẵn sàng cho nó điểm 10 đẹp nhất. Nhưng với tư cách là một độc giả hướng đến sự hợp nhất và hài hòa, thì tôi thấy “Peter Pan” chưa vượt qua được mức điểm liệt. Tôi có thể cho nó 9 điểm về tính bạo lực, chia rẽ và tranh đấu, 1 điểm còn lại cho lòng nhân từ. Nhưng vì cuốn truyện đã gợi mở cho tôi những ý tưởng về mẹ và “mãn não” (thỏa mãn bộ não) tôi bằng những pha gây cười số một, tôi sẽ cho nó điểm 8.0/10.

Này con ơi nghe lời mẹ dặn Đảo điên trời đất mấy mùa trăng Dòng đời vội vã bao mưa nắng Bình an con giữ lặng trong lòng.

Chuyện người ta đâu cần nghe ngóng Mắc vào lòng bao mớ bòng bong Đường con thẳng tiến đi muôn dặm Giũ cho sạch rác chớ lòng vòng.

Con ơi hay giữ đủ thong dong Khi đời đen, đỏ, tím với hồng Người đâu phiền hà con mấy chốc Gồng lên một cổ với bao tròng.

Mẹ luôn ở đây con thấy không? Là tiếng ca nhỏ khẽ trong lòng Mang nặng còng lưng con mỏi mệt Trong vòng tay Mẹ hé cầu vồng.

Con ơi hãy cứ lặng yên thôi Bên Mẹ con đã có Nhà rồi Kệ ngoài kia bão hay mưa quất Ngủ ngoan con chẳng vướng sự đời.

Dõi theo con qua hẻm cong, ngõ tối Ngày thư thả, chiều ngả chơi vơi Mẹ ở đây dẫn đường chỉ lối Khi con lạc mất ánh mặt trời.

Và điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn rằng:

“Trong mỗi chúng ta đều có Peter và Hook. Hãy làm Mẹ của cả hai đứa này!”

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Like this:

Like

Loading…

Related

Ý Nghĩa Tên Các Nhân Vật Trong Truyện Doraemon

Chính xác tên tiếng Nhật là Doraemon ( ドラえもん). Dora viết bằng katakana, còn emon lại viết bằng hiragana , chắc là do chơi chữ thôi. Dora lấy từ doraneko, neko là con mèo, doraneko là con mèo đi lạc.

Emon là 1 hậu tố, nó là một cái ending-name phổ biến trong tên người Nhật trước kia. Ngày nay vẫn có người Nhật có emon ở trong tên của mình, chẳng hạn Kichiemon v.v.. Nếu ai đọc Doraemon Base cũng thấy các nhân vật với tên Kuro-emon, Shiro-emon v.v.. À cái bánh rán mà Doraemon thích ăn có tên là Dorayaki

2. Nô bi ta ngốc nghếch.

Nô bi ta là Nobita ( Nobi Nobita ) ( 野比 のび太) (Dã Bỉ Đại Hùng ) [ trong đó Nobi là họ, Nobita là tên – giống như cấu tạo tên của tiếng Việt ). Chữ “ta” là Thái, trong “thông thái” – mơ ước của bố mẹ Nobita. ( Mà cái chữ Thái này, lấy cái dấu phẩy đặt lên trên là thành chữ Cẩu rồi ( 犬 ) )

Nobi trong tiếng Nhật là vượt quá, vượt mức giới hạn, Nobita nghĩa là quá thông minh ( hài nhỉ ). Nobi Nobita nghĩa là thông minh vượt quá giới hạn. Ở đây chơi chữ, x2 Nobi với nghĩa thông minh vượt quá cả giới hạn của sự thông minh.

3. Xuka dễ thương Xuka là phiên âm tiếng việt do mấy bác dịch truyện việt hóa, còn tên thật của xuka là Minamoto Shizuka (しずか ) (Nguyên Tĩnh Hương )Minamoto trong Minamoto Shizuka có nghĩa là khởi nguồn. Shizuka có nguyên nghĩa là yên tĩnh, êm đềm.

4. Chaien lồi rốn

Chaien cũng là tên được việt hóa, còn nguyên gốc truyện là Jaian (ジャイアン) , còn tên thật của Chaien là Gōda Takeshi. (Cương Điền Võ )

Gou có nghĩa là mạnh, Takeshi có nghĩa là đấm đá. Nếu viết ra tiếng Hán có nghĩa là võ!

Còn Jaian thì là phiên âm từ Giant ( khổng lồ ) viết bằng katakana mà ra.

5. Xê kô mỏ nhọn

Xê kô cũng là tên phiên âm, trong nguyên bản là Suneo (Honekawa Suneo ) ( 骨川 スネ夫 ) ( Cốt Xuyên Tiểu Phu)

Suneo ghép bởi 2 từ là Sune nghĩa là “dỗi” và O nghĩa là dỗi, suy ra tên của nhân vật này là cậu bé hay hờn dỗi.

Honekawa ghép bởi 2 từ Hone và Kawa. Hone nghĩa là xương, Kawa nghĩa là da ( có người dịch Kawa là sông là máy móc ) suy ra Honekawa là da bọc xương, nghĩa là gầy.

Honekawa Suneo là cậu bé gầy hay hờn dỗi.

* Mấy nhân vật phụ *

6.Đêkhi Tên trong tiếng nhật là Dekisugi ( Dekisugi Hidetoshi ) (出木杉 英才) ( Xuất Mộc Sam Anh Tài) Sugi có nghĩa là rất, là quá, còn Deki là có thể làm được, thế nên tác giả chơi chữ ĐêKhi nhà ta là “cái gì cũng làm rất tốt”, ý là rất thông minh!!!

7. Đô rê mi

Cũng như Đô rê mon, tên trong tiếng nhật của Đô rê mi là Dorami (ドラミ)

8. Thầy giáo ( Sensei) ( 先生 )

Trong truyện không đề cập , nhưng mà tên thầy là Eiichiro Senjou.

9. Cha của Nobita

Cha của Nobita (Nobi Nobisuke ) (野比 のび助)

10. Mẹ của Nobita Mẹ của Nobita (Nobi Tamako )Tên thật của bà là Kataoka Tamako,( 野比 玉子) nhưng được đổi thành Nobi Tamako sau khi kết hôn với Nobi Nobisuke là cha của Nobita.

Còn cả ông bà nội Nobita, rồi con trai, bác, chắt của Nobita, rồi cả gia đình họ hàng của xuka, xê kô, chaien nhưng mà thôi không đề cập đến nữa.

Đọc Truyện Ngắn Ý Nghĩa Về Tình Bạn: Tình Bạn

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy, mình nghĩ hay là thế này… mình … nhưng mình lại sợ…

***

Danh sách 17 học sinh nghèo đã được ban giám hiệu nhà trường thông qua và được thông báo đến từng lớp. Các em sẽ là những học sinh được toàn trường quyên góp, ủng hộ cùng chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” sẽ được tổ chức ngay trong dịp trước tết.

Ngân và Thúy cũng nằm trong danh sách 17 học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Ngân sung sướng khi nghĩ đến những món quà mà các tổ chức sẽ trao tặng cho mình sắp tới, nghe nói Ngân được Tỉnh đoàn tặng một xe đạp, một bộ quần áo ấm, và một sổ tiết kiệm 5 triệu đồng. Vậy là ước mơ tới trường của Ngân vẫn được thực hiện, quãng đường từ nhà đến trường sẽ dễ dàng hơn khi Ngân có xe đạp. Ngân cảm thấy hết sức hồi hộp, chỉ vài ngày nữa thôi em sẽ có bao thứ nếu như bình thường có lẽ em không bao giờ dám mơ tới.

Ở lớp 8A ngoài Ngân và Thúy được giúp đỡ đợt này thì còn có Hiền hoàn cảnh cũng rất khó khăn, nhưng đầu năm gia đình em xóm đã đưa ra khỏi danh sách hộ nghèo. Nhưng hai tháng trước đây bố Hiền trong khi đi làm thuê đã bị tai nạn và qua đời, mẹ Hiền thì quanh năm đau ốm, khiến gia cảnh của Hiền càng thêm khó khăn hơn. Khi xét ai cũng biết sự thật đó, nhưng do không còn trong danh sách hộ nghèo của xã nên mọi người đành phải rút tên em ra khỏi danh sách giúp đỡ đợt này. Ba em vốn ở cùng làng gắn bó với nhau từ tấm bé, giờ lại học cùng lớp, do cùng cảnh ngộ nên cả ba đều rất thương yêu nhau.

Trong chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” diễn ra sáng hôm ấy, Ngân và Thúy may mắt được nhận phần quà với giá trị cao nhất dành cho 2 em vì thành tích của cả hai em đều rất tốt, các em đều là những học sinh giỏi của nhà trường. Trong buổi lễ Thúy đã khóc khi thay mặt các bạn phát biểu cảm nghĩ của mình khi nhận quà của các tổ chức đoàn thể cùng các thầy cô, bạn bè quyên góp ủng hộ, khiến cả trường đều lặng đi vì xúc động. Sau buổi lễ, Thúy tìm gặp riêng Ngân, Thúy chủ động lên tiếng trước:

– Ngân ơi, tớ có chuyện này muốn bàn với bạn…

Nhìn cử chỉ và thái độ của Thúy, Ngân ngạc nhiên và nghĩ, hẳn Thúy sung sướng quá nên tìm mình để tâm sự đây mà. Nghĩ thế Ngân liền hỏi:

– “Bà” thấy thích không? Ồ nếu không có mọi người thì có lẽ chả bao giờ hai đứa mình có được chiếc xe đạp thế này, lại còn quần áo, giấy vở và mấy triệu đồng nữa chứ. Trưa nay về thấy thế này mẹ mình mừng phải biết đây!

– Ừ mình cũng nghĩ như thế, nhưng mà mình định nói với bạn chuyện này cơ… chuyện là thế này…

– Ôi! Có gì mà bà cứ vòng vo mãi thế, nói thẳng ra xem nào, hay “bà” định bỏ ít tiền ra khao lớp một chầu nho nhỏ ?

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy, mình nghĩ hay là thế này… mình … nhưng mình lại sợ…

– “Bà” lạ thật đấy. Có gì mà ngại, mình có xin đâu, tiêu chuẩn mình được, chứ mình có đòi hỏi gì đâu mà phải ngại nghiếc gì ? Nhiệm vụ của chúng mình là từ nay phải ra sức học tập thật tốt để không phụ lòng mọi người đã giúp đỡ mình. “Bà” có dở hơi không đấy? Hay “bà” định trả lại không nhận nữa, đừng có mà điên nhé!

– Ôi dào tưởng gì chứ chuyện ấy nhà trường lo, năm nay Hiền nó không được, biết đâu sang năm chương trình quyên góp lại ủng hộ cho nó nhiều hơn mình thì sao? “Bà” lo việc ấy mà làm gì? Thôi “bà” bỏ ngay thói “lo bò trắng răng” ấy đi cho tôi được nhờ! “Ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu”, bà mắc bệnh “sỹ rởm” từ khi nào thế?!

– Bạn đừng nghĩ về tớ như thế. Chuyện sang năm trường tổ chức như thế nào mình không biết. Mình chỉ thấy thương Hiền thôi. Bạn thử đặt mình vào hoàn cảnh của Hiền xem, bạn sẽ nghĩ gì. Khi mình dắt xe về lớp, Hiền đỡ xe và quà cho mình, mắt Hiền sáng lên khi nhìn ngắm chiếc xe, tớ biết Hiền cũng mong muốn có được chiếc xe như mình lắm. Mình hiểu tâm trạng Hiền lúc đó lắm, Hiền cứ hết nắm tay mình chúc mừng lại suýt xoa ngắm chiếc xe rất lâu và khen xe đẹp.

– Nghĩ thế nào là tùy “bà”, tôi không can thiệp, nhưng “bà” nói thế nghĩa là thế nào? Không nhẽ bà định nhường cho Hiền chiếc xe đạp sao? Liệu bố mẹ “bà” có đồng ý và cho phép “bà” làm thế không hả?

– Tớ không nói là tớ nhường xe cho Hiền, vì đây là quà mọi người tặng cho tớ, giờ nó là kỷ vật thiêng liêng của tớ, vì thế tớ không thể nhường nó đi dễ như thế được, nhưng tớ có cách làm khác, tớ còn 5 triệu đồng nữa, tiền mọi người giúp để tớ học tập, bởi thế tớ có toàn quyền sử dụng số tiền đó cho riêng mình. Tớ định sẽ dùng một triệu đồng để mua cho Hiền một chiếc xe như của mình đây. Tớ vừa hỏi thầy Cảnh chủ nhiệm rồi, xe đạp loại này giá cũng chỉ thế thôi. Như vậy là mình cũng giúp được Hiền có xe đi học, mà tiền mình cũng đã hết đâu, vẫn gửi tiết kiệm được. Làm được thế mình thấy vui và đỡ áy náy Ngân ạ!

Nghe đến đây, Ngân đã hiểu về tấm lòng chân thành của Thúy đối với bạn. Thoáng chút băn khoăn nhưng rồi Ngân bỗng nghiêm nét mặt, tiến tới trước mặt Thúy, bất ngờ Ngân ôm choàng lấy Thúy, tay vỗ nhẹ vào lưng bạn, Ngân hổn hển nói qua hơi thở gấp gáp, có lẽ Ngân đang xúc động thật sự:

– Đúng ! “Bà” nói đúng, ba đứa chúng mình cùng lớn lên ở cái làng nhỏ này, đi học cùng nhau từ bé, giờ lại cùng học một lớp lớp, cả ba đứa mình từ bé lớn lên trong nghèo khó, bố mẹ chúng mình cũng gắn bó với nhau mấy chục năm rồi, mọi vui buồn chúng mình đều chia sẻ bấy nay, sao mình lại có thể vô tâm với bạn như thế được nhỉ? Cho mình xin lỗi vì những suy nghĩ vô cảm của mình vừa rồi! Mình hiểu rồi, nếu không có chương trình này thì hẳn ba đứa vẫn như nhau, sao giờ được mọi người giúp đỡ mình lại quên bạn mình ngay được. Thế này nhé, tôi và “bà” sẽ bỏ ra mỗi người 700 nghìn đồng để mua cho Hiền một chiếc xe mới tinh, và mình sẽ tặng cho bạn ấy một nửa số vở mà mình vừa được tặng cùng với chiếc áo khoác này nữa, “bà” nghĩ thế nào?

– Ồ nếu “bà” đã ủng hộ thì sau đây mình nhờ thầy Cảnh đưa đi mua luôn, mình cũng sẽ tặng lại bộ sách và 300 nghìn nữa giúp mẹ Hiền có tiền mua thuốc. Này thế bạn có sợ bố mẹ mắng không? Có cần phải hỏi ý kiến không?

– Ồ mình tin bố mẹ mình cũng như bố mẹ cậu sẽ ủng hộ việc làm của chúng mình thôi. Bố mẹ mình vẫn thường dạy mình câu ca dao: “Bầu ơi thương lấy bí cùng / Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Thôi mình làm luôn, không cần phải hỏi ai sất. Mình làm việc tốt cơ mà!

Sáng thứ hai. Buổi chào cờ hôm đó diễn ra thật long trọng và xúc động. Sau những nhận xét của lớp trực tuần. Thầy Hiệu trưởng bước lên bục cao trước toàn trường thầy thông báo:

– Tôi thật sự xúc động vừa qua hai bạn Ngân và Thúy là hai học sinh nghèo của lớp 8A đã có một nghĩa cử rất cao đẹp. Các em đã dành một phần tiền và quà được các bạn ủng hộ trong chương trình “Thắp sáng ước mơ cho em” để mua tặng bạn Hiền một chiếc xe đạp cùng một phần quà của mình. Việc làm của hai em thể hiện sự tương thân, tương ái, biết sẻ chia với bạn cùng cảnh ngộ. Thay mặt gia đình bạn Hiền thầy xin cảm ơn tấm lòng nhân ái của hai em. Hy vọng với những tình cảm đó các em học sinh trong toàn trường sẽ giảm đi những khó khăn, yêu thương và giúp đỡ nhau trong cuộc sống và học tập. Tấm gương của hai em sẽ được ghi vào sổ vàng truyền thống của nhà trường.

Đứng dưới hàng mà lòng Ngân và Thúy như reo vui, hai em cảm thấy mình thật hạnh phúc. Đứng phía sau, Hiền ôm lấy Thúy, nước mắt dàn dụa vì xúc động.

Cảm Nhận Ý Nghĩa Truyện Ngắn “Cô Bé Bán Diêm” Của Andecxen

Cảm nhận ý nghĩa truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của Andecxen

Mở bài:

Truyện ngắn Cô bé bán diêm là tác phẩm xuất sắc nhát của nhà văn Andecxen. Phủ lên một bóng mờ cổ tích, tác phẩm làm lộ rõ bản chất chân thực của xã hội dương thời. Đó là một xã hội tàn bạo, lạnh lẽo, thiếu hơi ấm tình người.

Thân bài:

Câu chuyện lấy bối cảnh vào một đêm giao thừa rét buốt ở xứ ở Bắc Âu lạnh giá. Ai cũng biết, giao thừa là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, là thời khắc được người ta xem là thiêng liêng và trang trọng nhất: thời khắc của sự sum vầy đoàn tụ, thời khắc của những bữa tiệc no đủ và sung túc, thời khắc tiễn đưa năm cũ và chào đón năm mới cùng với niềm hạnh phúc bên cạnh những người mà mình yêu thương. Thế nhưng…đâu đó ngoài kia vẫn còn đó hình ảnh một cô bé bán diêm nhà nghèo, mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất, bụng đói đang dò dẫm trong bóng tối, đối mặt với những trận gió bấc thổi vi vút, với cái lạnh thấu xương của tuyết phủ kín mặt đất và điều đáng thương hơn đó là cả ngày em chưa bán được bao diêm nào.

Cô bé ngồi đó, cố nép mình trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà… Em thu đôi chân vào người nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn. Thế nhưng em không thể về nhà nếu không bán được ít bao diêm hay khống ai bố thí cho một đồng xu nào mang về vì như vậy nhất định em sẽ bị cha cha đánh…

Thế đấy! Cô bé bán diêm, một cô bé không có tên, không có tuổi nhưng cô có tất cả những nỗi bất hạnh mà con người trên đời không nên có: mẹ chết, bà nội, người gần gũi với em nhất cũng qua đời. Em mất mẹ, mất bà, mất luôn cả ngôi nhà xinh xắn có giây trường xuân bao quanh; mất cả những giây phút sum vầy hạnh phúc, thậm chí mất luôn cả cái quyền tối thiểu nhất mà một đứa trẻ phải có đó là được học hành, chăm sóc, yêu thương. Có lẽ em chỉ còn cha…

Thế nhưng người cha này cũng chỉ suốt ngày đánh đập, chửi rủa em, bắt em đi kiếm tiền và ném em, một đứa trẻ thơ dại đáng thương, vào vòng xoáy của cuộc mưu sinh. Em bé ngồi đó, chơ vơ, đơn độc như một cái bóng vô hình, không ai để ý đến sự tồn tại của em. Bởi vì, cha em vẫn đang đắm chìm trong những nỗi cay cú của sự khốn cùng trong cuộc sống đến nỗi khô héo cả tình máu mủ để khiến em rơi vào cảnh ngộ, có nhà, dù là căn gác rách nát, nhưng không thể về, có người thân nhưng không thể gọi là gia đình và không có nổi một chút hơi ấm của tình yêu thương con người. Sự giá lạnh đáng sợ mà cô bé đang phải chịu không phải là sự giá lạnh của đất trời mà đó là sự giá lạnh trong tâm hồn của con người.

Tất cả họ, trong bộ quần áo ấm áp, vội vã đi đến những nơi hò hẹn. Chẳng ai bận tâm đến sự khốn khổ của cô bé bất hạnh. Có thể nói sự tồn tại của em trong đêm giao thừa như một nốt nhạc trầm trong bản nhạc sôi động của ánh sáng, của niềm vui và hạnh phúc trong các gia đình vào khoảnh khắc chuyển giao của thời gian.

Một khắc, hai khắc…tiếng chuông đồng hồ vẫn điểm, cố bé vẫn ngồi đó, đói rét và cô độc. Không gian mịt mùng, lạnh giá bủa vây lấy thân thể bé dại của em. Lẽ ra em sợ… Nhưng em không sợ nữa… cái đói, cái rét, và cả nỗi đơn độc đã chiếm chỗ của nỗi sợ hãi… Em không dám mong sẽ được sum vầy hạnh phúc trong những ngôi nhà có cửa sổ sáng rực ánh đèn, cũng không dám mong được ngồi trong một bàn ăn thịnh soạn mà mong ước của em lúc này là “giá có thể quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?”.

Chao ôi, một đứa trẻ, ngày vui đón năm mới, lẽ ra phải ước được tặng quà, được ăn ngon mặc đẹp, được chạy nhảy vui vẻ, còn cô bé này…chỉ ước được quẹt một que diêm cho đỡ rét thôi. Thật là xót xa…Giá trị vật chất của một que diêm thì quá nhỏ nhoi nhưng nếu được làm điều đó thì đối với em đó là cả một điều hết sức lớn lao. Em phải ước… “giá như”. Ồ, hoá ra một que diêm đối với người khác có thể chẳng là gì nhưng với em thì đó là một điều xa xỉ, vì nó là toàn bộ cuộc sống sinh tồn của hai cha con em! Thật đáng thương biết nhường nào! Ấy thế nhưng trong cái xã hội ấy, trong cái không gian bao la mịt mùng ấy, em bé, hoàn cảnh của em bé chỉ như một chấm nhỏ bị lẩn khuất trong muôn vàn niềm vui, hạnh phúc của mọi người mà thôi.

Hiện thực đó quá nghiệt ngã, nghiệt ngã như chính số phận của cô bé bán diêm. Chính vì thế những ảo ảnh mà cô bé nhìn thấy khi quẹt các que diêm có thể tan biến rất nhanh nhưng ít ra trong cái thế giới của ảo ảnh đó không có đói, không có rét, không có cô độc, không có đòn roi. Hay nói chính xác hơn, dù chỉ là mơ thôi, nhưng chính những giấc mơ đó đã cứu rỗi linh hồn của em bé, để em bớt đau thương hơn, bớt bất hạnh hơn và ít ra trước khi lìa bỏ cõi đời này em còn lưu lại được “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”.

Và một lần nữa ở phần kết của câu chuyện, Andecxen lại cho ta thấy sự thờ, lạnh lùng của người đời khi họ chứng kiến cái chết của cô bé bán diêm lúc họ phát hiện ra thi thể của em bé ngồi giữa những bao diêm nhưng họ chỉ lạnh lùng bảo với nhau: “chắc nó muốn sưởi cho ấm”, cũng chẳng ai thèm cúi xuống, ôm ấy thi thể của em bé, hay thể hiện một chút lòng thương cảm. Chao ôi, điều đáng buồn nhất trên đời không phải là đói khát, rét mướt hay thậm chí là đau khổ, điều đáng sợ nhất đó là sống trong xã hội loài người mà con người không tồn tại hai chữ: yêu thương, để đến nỗi cạn khô hết cả cảm xúc và tình cảm.

Kết bài:

Câu chuyện đã khép lại nhưng trước mắt người độc vẫn hiện ra hình ảnh thi thể của cô bé bán diêm với “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười” và văng vẳng bên tai tiếng mọi người bảo nhau” “chắc nó muốn sưởi cho ấm” Hãy sống chậm lại, nghĩ ít đi và yêu thương nhiều hơn. Cảm ơn nhà văn xứ Đan Mạch đã cho chúng ta nhận ra được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, của tình yêu thương con người. Bởi như nhà văn đã từng nói: “Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp bằng câu chuyện cổ tích được viết lên từ chính cuộc sống”.